Lưu Trữ một số bài viết của Vs Tịnh Mạc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Đồ chó !...Đồ Ngựa !

Go down

Đồ chó !...Đồ Ngựa ! Empty Đồ chó !...Đồ Ngựa !

Bài gửi by Tuệ Đức Hải Đăng August 8th 2011, 12:28 am

Truyện thứ nhất:

có một cô gái đang phải chờ khá lâu ở phi trường Heathrow của London. Sau khi mua một ly cà phê và một gói bánh bích quy, cô kéo lê hành lý lỉnh kỉnh tới một cái bàn trống để đọc báo và ăn bánh trong khi chờ đợi máy bay.
Khi đang đọc tờ báo buổi sáng, cô nhận ra có người đang sột soạt gì đó ở bàn mình. Hé nhìn từ phía sau tờ báo, cô sửng sốt thấy một anh chàng ăn mặc lịch sự đang với tay lấy bánh của cô rồi bỏ vào miệng. Không muốn làm ầm ĩ, cô chỉ nghiêng mình để lấy một cái cho mình. Hai phút sau, cô lại nghe tiếng sột soạt. Anh chàng kia lại lấy thêm bánh để ăn.
Cho đến lúc cả hai đã ăn đến cái bánh cuối cùng trong gói, cô đã tức giận hết sức nhưng vẫn không nói được câu nào. Rồi chàng trai bỗng bẻ cái bánh cuối cùng làm hai, đẩy một nửa về phía cô và ăn nửa còn lại, rồi bỏ đi.

Lát sau, khi loa phóng thanh gọi tên cô, và yêu cầu cô xuất trình vé, cô vẫn còn bừng bừng cơn giận.

Các bạn hãy thử tưởng tượng sự xấu hổ của cô khi cô mở túi xách ra và khám phá ra rằng gói bánh của mình vẫn còn nằm nguyên trong đó. Thì ra từ nãy tới giờ cô đã ăn bánh của người khác. Chàng trai kia đã chia sẻ với cô đến miếng bánh cuối cùng.

Truyện thứ hai:

Trang đang phóng xe trên đường, nó thấy con nhỏ hàng xóm đáng ghét đi ngược chiều. Chợt từ bên kia đường có tiếng hét :

- Chó !

Trang lập tức đáp trả với âm thanh hifi :

- Ngựa !

Vừa quát xong, thì nó té cái rầm thấy mười ông mặt trời, bởi xe nó vừa cán qua một con chó .

( sưu tầm)

Bình luận chút :

Thói thường thì ai cũng muốn trở nên người phán đoán nhanh trong mọi sự, nhất là khi sống trong một xã hội luôn biến chuyển, với một tiết điệu vùn vụt , hối hả...

Trâu chậm thì uống nước đục. Rùa rùa ,thì làm gì cũng khiến người khác bực bội. Tập võ mà lù khù, đoán đòn không lanh, thì dễ tạo cho mình có hai con mắt một bên tím, một bên đỏ lắm.

Rồi muốn có một phản xạ, phán đoán, phát xét cho linh hoạt, thì cần trải qua những bài học, kinh nghiệm thực tiễn...Để sau này những gì đã từng trải ấy nó có lập lại, thì ta sẽ dễ dàng nhận bắt tín hiệu từ sớm, để phản xạ, ứng phó kịp thời và hiệu quả. Tuy nhiên trong nhiều trường hợp, thì phán đoán hay phản xạ nhanh, thì chỉ là tai hại. Bởi cùng một sự việc, hiện tượng nhưng lại xảy ra với một hoàn cảnh khác nhau và với một con người khác nhau.

Do vậy đối với một hiện tượng hay một sự hay một sự vật nào đó, thì ta có thể phán đoán, phán xét nếu từng có kinh nghiệm và phải trong thái độ thận trọng, cũng như lắng nghe ý kiến người khác, nếu có thể. Không nên phán bừa, nói đại mà hại người hại ta. Còn đối với con người, thì càng thận trọng hơn nữa, để tránh đi sự phán xét phiến diện, thành kiến hay dễ lâm vào tình huống...Bé cái lầm.

Đức Chúa đã dạy " Đừng đoán xét ai, thì các ngươi khỏi bị đoán xét; đừng lên án ai, thì các ngươi khỏi bị lên án..."

Trong giáo lý Phật pháp cũng không phán xét, chỉ trích ai. Bởi con người có sự tự chủ trước thiện ác. Nay gieo hạt đắng thì chớ mong mai hái trái ngọt. Gieo nhân nào, gặt quả ấy.. Đó như là một lẽ tự nhiên..

Không cần phán xét !

Tịnh Mạc
Tuệ Đức Hải Đăng
Tuệ Đức Hải Đăng
Bút Hiệu : Tịnh Mạc
Bút Hiệu : Tịnh Mạc

Tổng số bài gửi : 425
Join date : 05/08/2011
Đến từ : SA MẠC

http://viethaidao.tk

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết