Lưu Trữ một số bài viết của Vs Tịnh Mạc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tản mạn đêm cuối tháng tư

Go down

Tản mạn đêm cuối tháng tư Empty Tản mạn đêm cuối tháng tư

Bài gửi by Tuệ Đức Hải Đăng August 13th 2011, 7:31 pm

Tản mạn đêm cuối tháng tư Thongb10

Những gì trong và sau chiến cuộc cho tới ngày nay thì sự thật của nó chỉ còn nằm trong ký ức như cơn ác mộng kinh hoàng của những người trong cuộc. Những ai sinh sau năm 1975 thì hầu như chẳng mấy ai biết hoặc có biết thì cũng là phiến diện hay rất mờ nhạt mà thôi. Vạn triệu điều còn đọng lại mà cả hai phe thì mỗi bên trình bày một kiểu. Một bên là tiếng nói của những kẻ chiến bại bên kia bờ đại dương. Một bên là tiếng nói của kẻ chiến thắng với đủ mọi phương cách tuyên truyền từ trong trứng nước. Hàng vạn trang tài liệu, sách vở...
Và ở đâu đó vẫn còn biết bao nhiêu nhân chứng của một thời.

*****
Cái chủ nghĩa ''không gia đình, không quốc gia,không tôn giáo'' đúng hay sai thì nhân loại đã có câu trả lời rất rõ ràng qua sự kiện chế độ cộng sản sụp đổ tan nát ngay tại '' vương quốc Sô Viết " và hầu hết các nước ''chư hầu''. Một vài đất nước còn sót lại trong cái hiệu ứng Domino ấy thì hiện nay phải đối mặt không phải là kẻ cựu thù mà là những con người sinh ra từ cái nôi ''cách mạng''.
Riêng ở Vn thì 36 năm chưa phải là thời gian quá dài để vùi chôn đi quá khứ. Nhất là hiện tại vẫn còn những vết thương tác hoác từ hậu quả chiến tranh và biết bao vết thương mới do sự lãnh đạo của các ''đỉnh cao trí tuệ''. Vết thương chiến tranh thì sẽ lành qua vài thế hệ. Còn vết thương văn hóa, đạo đức, ý thức, ý chí của dân tộc thì chẳng biết phải đến bao lâu.

Ngoài biết bao những sự kiện trong giai đoạn hậu chiến tranh mà bao người đã nhắc đến. Trong bài tản mạn này thì có hai điều cần viết ra. Đó là ..

Lòng thù hận :

Sau 30/4 thì nam bắc được nối liền lại với nhau mà không còn là hai chiến tuyến. Điều này thật sự là điều tốt đẹp, nếu như nó được diễn ra êm ả không tốn nhiều xương máu. Hoặc sau khi bắc nam liền mạch, thì phía bên chiến thắng không có những sự trả thù quá nhẫn tâm với kẻ chiến bại. Nếu không nhắc tới những cuộc giao tranh khốc liệt máu tan xương nát, thì chỉ với những thảm cảnh sau cái ngày '' Mặt đất bao la anh em ta về..." đã là một ác mộng kinh hoàng mà không bút mực nào tả xiết. Bởi hàng trăm ngàn người của chế độ cũ phải đi tù mà không hề qua một phiên tòa nào xét xử. Có những viên chức văn phòng, chỉ biết tính toán những con số cũng mọt gông 5-6 năm. Có những vị linh mục, hòa thượng, chỉ phục vụ cho tinh thần của những người binh sĩ mà cũng cong lưng đeo cùm 9-10 năm. Huống gì những ai trực tiếp cầm súng chỉ huy chiến sự. Biết bao cái chết trong rừng hoang núi thẳm cùng nỗi nhục nhằn...( Nhiều người khi ra tù thì cũng chết sau đó vài năm vì quá kiệt sức và bệnh tật do sống ở môi trường quá tệ hại, còn phải ăn uống những thứ phế phẩm thiu mốc...). Chỉ với hai câu thơ của hòa thượng TQD cũng đủ nói lên sự cùng cực khắc nghiệt của thân kiếp tội tù chính trị :

" Mỗi ngày hai lít nước đảng cho
Ăn uống, rửa gì cứ... ''tự do'' ''...

Rồi kẻ thì tù tội chẳng biết ngày về, người ở nhà thì bị đánh tư sản, kinh tế mới, đổi tiền ... Dân phải ăn khoai sùng, bo bo mà thay cơm. Sống điêu linh trong gọng cùm lửa mà không thể mở miệng than vãn. Phải cố mà '' cười lên đi em ơi, dù nước mắt ướt trên vành môi'' hay phải hân hoan theo kiểu '' Mẹ vỗ tay reo mừng xác con '' thì ''mẹ'' mới yên thân được.
Để rồi cả triệu con người nhắm mắt mà lao ra biển Đông dậy sóng hay vượt rừng băng núi mà không biết đích đến là đâu. Trong lịch sử của nhân loại chưa từng có cuộc di cư nào mà lớn bằng hai cuộc di cư của người Vn. Một lần vào năm 1954 từ bắc vào nam và lần thứ hai thì kéo dài gần 20 năm từ Vn ra hải ngoại. Cả hai lần đó đều do chạy cái gọi là '' nỗi họa cộng sản''. lần đầu tiên thì họ chấp nhận mất hết nhà cửa, ruộng vườn, mồ mả ông cha... Lần thứ hai thì chấp nhận luôn cả mất...mạng. Quả như thế hàng chục ngàn, trăm ngàn người đã chết không nhắm mắt dưới đáy biển xanh . Biết bao người con phải chứng kiến mẹ mình bị hãm hiếp. Biết bao người cha trợn ngược mắt mà nhìn con gái mình quằn quại trong tay bọn hải tặc bạo tàn. Người ta nói nước mất thì nhà tan. Thế nhưng nước thống nhất mà nhà tan đã tan càng thêm nát thì mới là khốn nạn lắm lắm.

Ngoài hai cuộc di cư vĩ đại mang tính lịch sử đến mức nhiều quốc gia trên thế giới đã cho phép xây dựng tượng đài tưởng niệm các thuyền nhân Vn, thì cho đến hiện nay việc di cư, vượt biển vẫn còn diễn ra ào ạt. Có điều khác là họ di cư bằng...máy bay. Biết bao cô gái nhắm mắt đưa chân trong những cuộc mua bán hôn nhân. Tại sao họ phải chấp nhận bán cả cuộc đời mình trong tay một hay cả ba bốn thằng đàn ông tàu, Hàn nào đó? Có đất nước nào ở thế giới này mà nhiều phụ nữ xinh tươi mơn mởn xuân thì lại kéo nhau đi ''bán đời'' công khai mà quên cả sự ô nhục như thế?
Cuộc sống ! Cuộc sống của cái gọi là '' tự do- hạnh phúc '' ấy thôi.

Kẻ thì tị nạn chính trị. Người thì tị nạn kinh tế. Khổ lớn, khổ bé là thù.

Qua cái chết chóc tang thương. Qua những phũ phàng hận nhục của thân xác, tinh thần...thì nỗi thù oán là có cơ sở để hiểu. Tất cả họ không thù oán vô cớ, mà sự thù oán của họ là chính đáng. Họ thù kẻ đáng thù. Họ hận kẻ đáng hận. Thù giết cha bất cộng đái thiên. Thù hại mẹ thì không nước sông nào rửa nổi. Thù mất chồng vợ- con cháu, thì tiếng kêu khóc thấu tận trời xanh. Thù tan gia nát cửa , ly tán thân nhân bạn hữu thì đến chết vẫn còn căm gan ứa mật. Thù mất đi tuổi trẻ thì không có gì mà bù đắp cho nổi.

Nỗi thù ấy có thể có từ hai phía. Phía bên kia cũng không phải không có thương đau. Những năm tháng binh đao, thì miền bắc Vn quả là hứng chịu hàng trăm ngàn tấn bom đạn. Cả triệu linh hồn lìa khỏi xác trong nỗi cùng cực kinh hoàng. Tuy nhiên nếu kẻ chiến thắng không trả thù người chiến bại, không thực thi chính sách phi nhân bằng chủ thuyết độc tài, thì hẳn là lòng thù hận sẽ không phát sinh thêm mà sẽ từ từ vơi bớt. Tiếc rằng điều ấy đã không được xảy ra.

Thông cảm cho lòng thù hận

Những năm sau này cả trong và ngoài nước dấy lên phong trào gọi là hòa giải dân tộc. Những người cổ xúy cho phong trào này kêu gọi sự bỏ quên quá khứ hướng tới tương lai. Để rồi ngay chủ tịch nước Vn cũng ''réo rắt gọi về'' và tuyên bố rằng '' bà con Việt Kiều là khúc ruột ngàn dặm'', chứ không chửi rủa là những kẻ phản quốc như trước đây nữa. Việc đơn giản hóa thủ tục nhập cảnh vào Vn cũng là một kế sách trong nhiều kế sách với mục đích ấy ( tuy nhiên khi ai về thì cũng phải tìm vài đồng đô la lẻ mà nhét vào hộ chiếu mà cho Hải Quan ). Còn người ở hải ngoại cũng dần dần về nước mỗi ngày một đông. Thế nhưng rất nhiều người họ vẫn nặng lòng thù hận. Họ về nước hay không thì cũng không nói lên điều họ đã lãng quên và sẵn sàng tay bắt mặt mừng với cựu thù. Chỉ đơn giản là vì họ lưu luyến quê xưa và nặng tình với bà con thân thuộc. Hoặc chỉ là những chuyến du hí hưởng lạc một cách rẻ tiền hơn đi du lịch châu âu hay những nơi sự ăn chơi vốn là đắt đỏ.

Như thế thì lòng thù vẫn còn sôi sục và lòng thù ấy vẫn được kỷ niệm hàng năm. Ngày ''tết chiến thắng'' trong nước thì ở hải ngoại gọi là ngày quốc nhục. Tháng tư huy hoàng của cs thì bên kia bờ đại dương gọi là tháng tư đen ( Black April ). Năm nay quốc hội California đã chuẩn y dự luật để quy định từ ngày 23 đến ngày 30 Tháng Tư hàng năm tại tiểu bang California là “Black April Memorial Week” tức là tuần Tưởng Niệm Tháng Tư Đen của người Vn. Trong đó công nhận dành riêng cả tháng tư hằng năm là tháng tôn vinh người Mỹ gốc Việt. Trong bản nghị quyết của cả thượng và hạ viện có đoạn kết luận như sau :

" QUYẾT NGHỊ Thượng Viện của tiểu bang California, và sự tán thành của Hạ Viện, trong việc công nhận thảm kịch to lớn đầy đau khổ và cuộc sống đầy mất mát trong chiến tranh Việt Nam, ngày 23 đến ngày 30 Tháng Tư, 2011 sẽ là Tuần Tưởng Niệm Tháng Tư Đen, một thời gian đặc biệt dành riêng cho cư dân tại California để tưởng nhớ đến bao người đã mất trong chiến tranh Việt Nam, và hy vọng cho một đời sống nhân bản và công bằng hơn cho người dân Việt Nam hiện nay và hơn nữa."

******
Dẫu biết rằng các tôn giáo chân chính đều dạy tín đồ hãy tha thứ, hãy lấy ân báo oán. Đạo lý của dân tộc ta cũng có câu '' Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, Lấy chí nhân để thay cường bạo''. Tuy vậy khuyên thì dễ. Mở kinh sách mà thao thao bất tuyệt về lòng tha thứ thì đơn giản lắm, nhưng những kẻ có lòng hòa hợp ấy thì đại đa số không nằm trong những người có mối huyết hải thâm thù. Khi không có thù thì làm sao hiểu nổi sự đau khổ của người trong cuộc.

Bởi thế nếu họ vẫn chưa nguôi ngoai thì cũng có thể hiểu cho những việc làm để nói lên lòng căm hận ấy. Có thể một số việc làm của họ mang tính chất cực đoan thái quá gây phản cảm cho những người có lòng thanh thản không thù. Nhưng nếu hiểu được ít nhiều nguyên cớ,thì sẽ thông cảm và thấy họ là những con người rất đáng thương chứ không đáng trách. Mà thật sự chẳng ai có quyền mà trách nữa. Bởi ít nhất để giảm bớt sự thù oán thì phía gây ra tội lỗi ít ra phải có lòng ăn năn , xin lỗi. Như Đức Giáo Hoàng John Paul II đã từng xin lỗi thế giới vì những lỗi lầm của giáo hội gây ra trong quá khứ. Hay Nhật Hoàng cũng lên tiếng và cúi đầu xin lỗi vì tội ác của quân Nhật gây ra trong thế chiến thứ hai. Thế nhưng những kẻ gây ra hàng triệu linh hồn không siêu thoát và hàng triệu lòng oán hận của người Vn, thì hiện nay vẫn ung dung vuốt râu trên bàn thờ và vuốt bụng phệ trong các bữa tiệc toàn chân beo, óc khỉ... Ăn uống no say trên nỗi cùng cực của dân tình rồi tiếp tục dùng ''chiến dịch'' bàn tay sắt mà bắt bớ, đàn áp tôn giáo và các tiếng nói đối lập, cùng sự khiếp nhược trước '' thằng láng giềng khốn nạn''. Với thể chế độc đảng nên cả tam quyền ( Lập pháp-hành pháp-tư pháp ) đều nằm trong '' một túi''. Sự vừa đá bóng vừa thổi còi thì thế sự muôn hình trạng đảo điên. Lòng thù ngày nay không còn chỉ trong những người ngoài hải ngoại mà còn dấy lên sục sôi trong ngay đất nước. Một thống kê đã cho thấy 80% dân Vn ghét bỏ lực lượng công an và chính quyền nơi sở tại.

*****
Để trả lời cho trách nhiệm của mình đối với việc cộng sản sụp đổ tại '' Vương quốc Sô Viết và chư hầu ''. Đức tân chân phúc John Pau II đã nói :

" – Tôi không tác động cho việc đó xảy ra. Cây ấy đã mục sẵn. Tôi chỉ khéo rung, và các trái táo thối rữa rơi xuống.”

Thế thì lòng thù hận của một bộ phận lớn người Vn hải ngoại và nhiều dân oan trong nước sẽ được giải tỏa khi trái táo thối rữa cuối cùng rơi xuống?

Hay còn cách gì khác ?

Đêm 30/4/2011
Tịnh Mạc
(*) Hình tượng đài Thuyền Nhân Việt Nam
Tuệ Đức Hải Đăng
Tuệ Đức Hải Đăng
Bút Hiệu : Tịnh Mạc
Bút Hiệu : Tịnh Mạc

Tổng số bài gửi : 425
Join date : 05/08/2011
Đến từ : SA MẠC

http://viethaidao.tk

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết