Lưu Trữ một số bài viết của Vs Tịnh Mạc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ấn Độ kỳ bí, nhiều hiện tượng không giải thích nổi

Go down

Ấn Độ kỳ bí, nhiều hiện tượng không giải thích nổi Empty Ấn Độ kỳ bí, nhiều hiện tượng không giải thích nổi

Bài gửi by Tuệ Đức Hải Đăng August 31st 2011, 9:49 pm

Ấn Độ kỳ bí, nhiều hiện tượng không giải thích nổi Sai+baba+1

Á Châu có hai nước rộng lớn, với nền văn minh cổ xưa nhất và với số dân cư đông đảo đứng vào hàng nhất nhì trên thế giới, đó là Trung Hoa và Ấn Độ. Tuy nhiên, người Việt Nam ta lại chỉ quen thuộc và hiểu biết nhiều về Trung Hoa, cả về lịch sử, địa danh, các kỳ quan, cùng những chuyện hay sự lạ của đất nước này, còn đối vơi Ấn Độ, phần lớn chúng ta chỉ biết rất mơ hồ, chỉ hình dung được vị trí địa dư của xứ sở đó, biết làn da của dân tộc Ấn màu hung hung đen, nét mặt thanh tú, mũi cao, dáng người dong dỏng, nhưng bàn tay, bàn chân hơi thô. Ngày trước họ di dân sang trú ngụ ở nước ta không đông lắm, nhưng ở tỉnh lớn nào cũng có sự hiện diện của họ và thường thường họ sinh sống về nghề bán vải. Cũng vì vậy, mà phần lớn người Việt Nam ta biết đến một tỉnh kỹ nghệ lớn của Ấn Độ là Bombay. Nguyên nhân vì loại vải Bombay của Ấn rất được nhiều người Việt Nam ưa chuộng.

Nói về Ấn Độ, tuy sau này có một số người Việt Nam chú tâm nghiên cứu, tìm hiểu thêm về xứ sở này, nhưng phần lớn chúng ta vẫn nhìn họ bằng con mắt xa lạ. Ngược lại, hầu hết các nhà học giả trên thế giới, các sử gia, các nhà khảo cổ, ngày nay muốn nghiên cứu về Á Đông, trước hết họ đều chú tâm đến Ấn độ. Nhất là sau năm 1931, khi người ta khai quật được ở hai thị trấn Harappa và Mohenjo Daro, nằm trên bờ phía Tây sông Indus hạ, một nền văn minh cổ của Ấn Độ xưa tới trên 5.000 năm, tức cổ hơn tất cả các nền văn minh của nhân loại, mà chúng ta được biết tới ngày nay. Ngày ấy, sau nhiều chục năm tìm tòi, khai quật, các nhà khảo cổ đã đào được tại một nơi, bốn, năm thành phố chồng chận lên nhau, có đến mấy trăm ngôi nhà và cửa tiệm xây cất bằng gạch, đá rất chắc chắn, có ngôi cao cả mấy từng lầu. Những ngôi nhà này đều xây thẳng hàng dọc theo những con đường rộng, hoặc những ngõ hẹp. Đặc biệt nhất là có nhiều nhà có giếng và có phòng tắm riêng, đồng thời lại có hệ thống dẫn nước rất phức tạp và hữu hiệu. Như vậy chứng tỏ, từ trên 3.000 năm trước Công nguyên, dân Ấn Độ đã có một nếp sống khá văn minh, một tổ chức xã hội qui mô chẳng kém gì văn minh Sumerian ở Âu Châu thời cổ và còn cao hơn cả dân Babylone, cũng như dân Ai Cập thời đó. Ngay cả nhà cửa trong thành Ur cổ xưa nổi tiếng là văn minh, có đề cập tới trong Kinh Thánh, cũng không đẹp đẽ, chắc chắn như ở Mohenjo Daro của Ấn.

Cũng từ ngày đó, các nhà học giả Tây phương không còn cả quyết là nền văn minh của nhân loại phát xuất đầu tiên tại Âu Châu và từ đó lan tràn đi khắp thế giới, nên họ bắt đầu chú tâm tới Châu Á và đặc biệt nhắm vào Ấn Độ. Họ tấp nập viếng thăm Ấn, tra cứu lịch sử từ thời thượng cổ, nghiên cứu về địa chất, khí hậu, tìm hiểu nếp sống của người dân, những phong tục tập quán, những ngôn ngữ, tôn giáo. Càng nghiên cứu càng tìm hiểu sâu, các nhà bác học đều công nhận xứ Ấn Độ thật huyền bí, có những sự việc trông thấy trước mắt đó nhưng lại hư hư, ảo ảo, trái với khoa học mà không sao giải thích nổi. Với dân số trên một tỷ người thích triết lý, ưa tranh luận, do vậy từ ngàn xưa từ thời đại phong kiến, các vua chúa thường cho xây cất những phòng họp rất rộng để dân chúng hội họp và tranh luận với nhau. Do vậy, thành phần triết gia nhiều vô kể và cũng vì vậy các giáo phái và tín ngưỡng được phát triển rất mạnh mẽ và giáo lý khác biệt hẳn nhau. Như có một giáo phái đã tin rằng “Sự tái sinh là một đại bất hạnh, mà sự tự tử là một đại phúc Trời ban”. Người ta nói rằng, chính Thánh Gandhi, người dẫn dắt dân tộc Ấn trước đây, tranh đấu với chính quyền thuộc địa Anh để dành lại độc lập cho đất nước, đã bao lần tuyệt thực đến gần chết mà không hề nao núng là vì ông chịu ảnh hưởng của giáo lý này. Đến đây chúng tôi xin dành đoạn bài nói về lịch sử Ấn Độ vào số báo ra Thứ Ba tuần tới, để kỳ này xin kể hầu quí vị độc giả về chuyện một vị Thánh sống của Ấn Độ, được báo chí thế giới nói đến nhiều, nhưng vẫn không thể khám phá ra được sự kỳ bí lạ lùng của ông.

* Vị Thánh Sống Ấn Độ Sathya Sai Baba

Hàng năm cứ vào đầu tháng 11, vào dịp sinh nhật của vị Thánh sống Sathya Sai Baba, hàng trăm ngàn người dân Ấn cả ngoại quốc, đã lũ lượt kéo nhau về, hoặc đi bộ, hoặc đáp máy bay, xe hơi, tàu hỏa, để tới tỉnh Puttaparti, một thành phố thuộc miền Nam Ấn, tại tiểu bang Andhra Pradesh. Họ về để xin lộc và nghe vị Thánh sống thuyết giảng về hy vọng, hòa bình và tình thương yêu. Dáng điệu vị Thánh sống này như một người bình thường, với nét mặt tươi cười, luôn luôn mặc một chiếc áo cánh rộng bằng vải sợi trơn tru, không hề có túi. Ông từng cho biết rằng ông là hóa thân của một vị Thần Ấn, giáng trần để giải thoát cho nhân loại khỏi bị u mê ám chướng vì thời đại máy móc và được sống với một tinh thần thanh thản, hạnh phúc. Lời giảng đầy triết lý của ông đã làm dao động và thấm sâu vào lòng người trên lãnh vực chính trị, xã hội, lẫn cả giáo dục, nên tiếng đồn lan rất rộng, không những chỉ tại Ấn Độ mà còn đi xa ra cả ngoại quốc và tín đồ theo ông hiện tại lên đến cả trên triệu người.

Trong những buổi thuyết pháp, kèm với lời rao giảng, vị Thánh sống Sai Baba thỉnh thoảng còn biểu lộ một phép thuật kỳ lạ gây vô cùng ngạc nhiên cho các tín đồ. Với bàn tay không, ông giơ lên và khua nhẹ trong không khí, rồi bất chợt nắm lại. Lúc mở ra thì rành rành trong lòng bàn tay ông cả một nắm Vibhuti, tức là nắm tro, như tro trong các bát hương, mà các tín đồ nói là rất linh thiêng, đem về thờ sẽ gặp được nhiều may mắn. Tùy sự đề nghị của các tín dồ, khi ông xèo nắm tay ra lúc thì cục kẹo, lúc đồng tiền, lúc huy hiệu về tôn giáo, lúc là đồ trang sức bằng vàng dành cho phụ nữ. Những phẩm vật vừa hóa phép đó ông đều chia tất cả cho các tín đồ. Những người được lãnh các vật này đều tỏ vẻ vô cùng vui sướng, vì chắc chắn mình sẽ gặp được vận hên. Có người đã tuyên bố, vừa ngậm cục kẹo vào mồm là bà ta thấy hết nhức đầu ngay. Nhiều người lại bảo, ăn chiếc bánh thấy thật thơm ngon và nóng hôi hổi. Nhiều người lại nói chiếc bánh ông ta ăn thật ngon và mát rời rợi. Chính vị Thánh sống cũng bông đùa rằng, tất cả những vật ông hóa phép ra là ông đã lấy từ trong gian hàng của “Thần Sai” trong cõi thiêng liêng. Nhiều tín đồ có tuổi còn kể lại rằng, họ đã từng thấy Thánh sống Sai Baba có thể biến hóa từ một nơi này đến một nơi khác thật xa. Có người lại kể lại, ông ta từng thấy Sai Baba bay lên không trung. Một cô con gái thuật lại rằng Sai Baba có thể nhìn vào đầu óc cô và đọc hết cả ý nghĩ của cô.

Nhiều tờ báo đã thuật lại, vị Thánh sống Sai Baba từng thực hiện vài ba phép lạ, không thể tưởng tượng nổi, đó việc chữa bệnh cho ít người có chứng cớ hẳn hoi và cũng đã cứu sống lại được vài người từng tắt thở trước đó. Chứng nhân đầu tiên là một người Mỹ, bà Elsie Cowan. Bà kể chuyện lại rằng, chồng bà là Walter, một thương gia giầu có ở California. Trong dịp Giáng Sinh năm 1971, hai vợ chồng bà qua viếng thăm Ấn Độ, nhưng không may chồng bà lâm bệnh bất ngờ và từ trần ngay trên tay bà. Nghe có người nói đến vị Thánh sống Sai Baba, bà vội vàng tìm đến để cầu may. Sai Baba nghe bà thuật lại hoàn cảnh quá bi đát, nên ông đi theo bà đến nhà thương ngay. Không thấy bà Elsie kể lại việc chữa bệnh ra sao, nhưng sau đó bà cho biết, chồng bà đã hồi phục. Còn trường hợp thứ nhì đã xẩy ra vào năm 1953. Hồi đó Thánh sống Sai Baba đã làm sống lại một chủ nhân một nhà máy lớn của Ấn tên là V. Radhakrishna. Ông này đã bị chứng nhận là đã chết trước đó 20 tiếng đồng hồ rồi.

* Dấu hiệu thần thánh đầu tiên

Ngay từ hồi mới sinh vào tháng 11 năm 1926, Sai Baba đã có nhiều chuyện thật kỳ dị. Trong khai sinh, cha mẹ ông không biết nghĩ sao mà đã đặt tên ông là Sathyanarayana. Theo tiếng Ấn Độ, Sathya có nghĩa là “chân lý”, còn Narayana là “Thượng Đế”. Có lẽ hai ông bà này mong cho con mình sau này chuyên chú về đạo giáo. Khi Sathyanarayana còn bé tí đang nằm nôi, thì một hôm hai ông bà vào thăm con đã kinh hãi rụng rời cả chân tay, vì rành rành trong chiếc nôi đó một con rắn hổ mang to lớn, quấn mình thành một cái vòng tròn nằm ngay sát cạnh đứa bé, tuy giơ cao cái đầu lúc lắc và thè lưỡi đỏ lòm, nhưng dáng điệu lại hiền lành. Trong khi đó chú bé con vẫn đánh một giấc ngủ ngon lành, lại một tay và một chân còn gác chận lên mình rắn. Theo người Ấn thì đó là dấu hiệu của Thiên Thần. Đồng thời, trong phòng chú bé còn treo một chiếc đàn dây và thỉnh thoảng người ta có nghe từ chiếc đàn đó phát ra một bản nhạc thật êm ái và xa vắng như tự hư không đưa xuống ru ngủ cậu bé.

* Thiên thần nhập vào chú bé Sathyanarayana

Lớn lên cậu bé cũng cắp sách đến trường như các đứa trẻ khác, nhưng không bao lâu cậu được chúng bạn bầu làm người trưởng tràng trông nom về việc cúng lễ. Bắt đầu từ đây quyền phép của cậu đã dần nẩy nở và làm cho các bạn càng yêu mến, gần như tôn sùng cậu. Nguyên những lúc rảnh rỗi, cậu lại giở pháp thuật biến hóa từ một cái túi không ra không biết bao nhiêu là kẹo bánh, cùng các đồ tặng phẩm, để trao cho chúng bạn. Do vậy bạn bè ai cũng thích cậu Sathyanarayana, nhưng có một điều cậu hay làm cho bố mẹ phiền lòng. Đó là tính thương người của cậu bé. Vì quá thương và tội nghiệp cho những người nghèo khổ, nhiều lúc cậu đã kéo nhiều người ăn mày về nhà, đứng đầy cả sân và trước cửa, để vào xin bố mẹ cơm, hoặc gạo, hoặc tiền để ra phát chẩn cho những người khổ sở này. Cậu làm hơi quá, nên có lần ông bố tức giận và để răn dậy con, ông đã bảo, “muốn bố thí thì lấy phần mình để bố thí”. Không một chút ngần ngại, cậu bé đã nhịn ăn hôm ấy, để lấy phần của mình ra cho ăn mày.

Khi Sathyanarayara được 13 tuổi, thì một hôm đang cùng chúng bạn đi chơi, đột nhiên, cậu ta nhẩy bổng lên một cái thật cao và hét lên một tiếng lớn. Chúng bạn ngạc nhiên, vì tưởng cậu bị một con rết hay con bò cạp nào đó cắn phải chân. Nhưng không phải, vì kiểm tra lại không thấy gì cả. Tuy nhiên đến tối hôm đó, thì tự nhiên cậu ngã xuống và mê man bất tỉnh. Cả nhà lo sợ vội mời thầy thuốc đến chữa bệnh, nhưng không làm sao cho cậu bé tỉnh dậy cả. Cho mãi đến trưa hôm sau, bỗng nhiên cậu bé tỉnh dậy và vẫn mạnh khỏe tỉnh táo như người vừa qua giấc ngủ ngon. Nhưng... từ đó tính tình cậu khác hẳn, như trở thành một đứa bé khác. Đang tự nhiên, bỗng dưng cậu hát rống lên bằng một giọng khác hẳn, hay đùng đùng cậu đọc to lên một bài thơ dài về tôn giáo bằng một thứ cổ ngữ thật xa xưa, mà chưa bao giờ cậu biết cả. Gia đình lo sợ, chạy thày, chạy thuốc, nhưng tình trạng đó không thay đổi. Cho đến một hôm, cậu triệu tập cả gia đình lại, rồi cậu làm pháp thuật chia bánh kẹo và hoa cho tất cả mọi người. Người cha giận dữ mới quát hỏi, “như vậy con là Ma, là Thần thánh hay là một thằng điên”. Cậu đã từ tốn trả lời, “Tôi là Sai Baba, hóa thân để giúp mọi người thoát khỏi mọi phiền não và giúp gia đình được thanh khiết và vui vẻ”. Gia đình đều không biết đến tên Sai Baba là gì, nhưng sau có một vị bô lão trong làng nhớ ra rằng Sai Baba là một vị Thánh sống người Ấn, từng sống cách đây nhiều chục năm, đã thực hiện nhiều phép lạ, là dùng tro thiêng cứu giúp, chữa bệnh cho rất nhiều người. Ông này đã chết vào năm 1918 và đã trối trăn lại là ông sẽ tái sinh để tiếp tục thi hành sứ mệnh của mình.

* Quyền phép hay chỉ là ảo thuật

Sai Baba đã từng thực hiện nhiều phép lạ, nên rất nhiều người kính phục và tôn sùng, nhưng cũng có nhiều người cho là ông làm xảo thuật, dùng sự nhanh nhẹn, khéo léo của bàn tay, để che mắt lừa dối mọi người. Một số cho rằng ông ta đã dùng cánh tay áo rộng và bộ tóc bù xù to lớn để dấu các đồ vật trong đó. Nhất là Sai Baba đã nhất định khước từ không chịu thực hiện những phép lạ trong phòng thí nghiệm với đầy đủ máy móc để khảo sát. Do vậy mối nghi ngờ càng tăng lên. Tuy nhiên đã nhiều lần, các nhà quan sát và nhất là giới báo chí có ý đứng ngay sát cạnh khi Sai Baba thực hiện quyền phép, nhưng họ đều thất vọng vì không tìm ra được bất cứ một sự dối trá nào của vị Thánh sống này. Một nhà nghiên cứu về tâm lý, bác sĩ Erlendur Haraldsson đã gặp Sai Baba lần đầu tiên vào năm 1973 và xem ông ta trình bày phép lạ. Sau khi quơ bàn tay trong không khí, Sai Baba giở nắm tay ra và đã thấy một trái Rudraksha rất quí và hiếm của Ấn Độ. Bác sĩ Erlendur sau khi cầm lấy trái cây đó, ngắm nghía kỹ lưỡng rồi mới trả lại. Sai Baba lại nắm vào bàn tay, rồi thổi vào đó vài hơi, khi mở ra và ngay trước mắt mọi người, thứ trái cây đó còn đó, nhưng nay nó đã biến thành vàng với một sợi dây mảnh xuyên qua, làm một thứ đồ nữ trang. Sai Baba đã tặng vật này cho bác sĩ làm kỷ niệm.

Bác sĩ Erlender còn theo sát vị Thánh sống này nhiều ngày và ông đã nhận xét trong một buổi thuyết giảng, Sai Baba thực hiện quyền phép đến 50 lần và mỗi lần một khác tùy theo sự ước muốn của các tín đồ. Riêng về số lượng, bác sĩ Erlender nhận xét, Sai Baba dù khéo léo bao nhiêu cũng không dấu hết được trong tay áo, hoặc trên đầu tóc. Rồi nữa trong ảo thuật thì bao giờ người ta cũng phải chuẩn bị sẵn từ trước, theo từng màn một, chứ không như Sai Baba làm theo ý nguyện của tín đồ. Tuy khâm phục và thật tình không giải thích nổi nhưng bác sĩ Erlender vẫn ân hận không mời được Sai Baba thực hiện quyền phép trong phòng thí nghiệm. Ông có phỏng vấn Sai Baba, thì chỉ được trả lời rằng, chính ông ta cũng không hiểu vì ông thừa hưởng tất cả quyền phép của một vị Thánh sống đời trước. Ông còn tiên liệu rằng ông sẽ sống cho đến năm 94 tuổi, tức là vào năm 2020 hay 2021. Rồi ông sẽ tái sinh nữa với tên là Prema Sai, để tiếp tục sứ mệnh của ông. Tuy nhiên, ngày 24-4-2011 vừa qua, ông đã từ trần, hưởng thọ 84 tuổi. Chúng tôi đã dịch tài liệu trên trong cuốn “Những điều bí ẩn không thể giải thích nổi”, còn chuyện tin hay không tin là hoàn toàn do ý muốn của độc giả.

Hồ Sĩ Viêm/Viễn Đông

Ghi chú :

Độc giả nào đọc mà nhẹ dạ tin ngay thì là một độc giả...ngu ngốc !

Coi những đoạn video có link từ đoạn này nhé

(Chu Du )





Tuệ Đức Hải Đăng
Tuệ Đức Hải Đăng
Bút Hiệu : Tịnh Mạc
Bút Hiệu : Tịnh Mạc

Tổng số bài gửi : 425
Join date : 05/08/2011
Đến từ : SA MẠC

http://viethaidao.tk

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết