Lưu Trữ một số bài viết của Vs Tịnh Mạc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ngày mai không đến nữa

Go down

Ngày mai không đến nữa Empty Ngày mai không đến nữa

Bài gửi by Tuệ Đức Hải Đăng December 28th 2012, 7:57 pm

Có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn những danh ngôn, những lời khuyên vàng  ngọc để động viên kẻ tội nhân biết hối lỗi, biết bỏ đi tất cả quá khứ để làm lại từ đầu. Kẻ đứng dậy được từ những lần vấp ngã, thì thực sự là những người mạnh mẽ. Tất cả những lời khuôn thước cổ kim ấy là chí lý, là cần thiết lắm. Tuy nhiên cũng không thể dựa vào những điều an ủi ấy mà ỷ y, bởi lẽ không phải lúc nào cũng có thể chuộc lỗi, không phải sai lầm nào cũng có thể có cơ hội làm lại từ đầu. Thật sự không biết bao nhiêu kẻ trên đời này đã té mà không bao giờ đứng dậy được nữa. Té là què luôn, là toi mạng luôn, vì té nhằm...vực thẳm.

Bởi thế trong các câu danh ngôn đủ loại từ đông tây -ta tàu ấy, có một câu cũng phải biết và nhớ đó là :

Ngày mai, mọi lỗi lầm đều được sửa chữa; nhưng cái ngày mai đó không bao giờ đến.
(Tomorrow, every Fault is to be amended; but that Tomorrow never comes).

Ta luôn có thể sám hối tội tình, nhưng có khi đã là quá muộn. Lúc ấy chỉ còn sự hối tiếc nhưng không còn cơ hội nào để chuộc lại, để đền bù hay làm lại từ đầu nữa.  Mời bạn cùng đọc câu truyện song ngữ dưới đây để sáng tỏ thêm cho những gì tôi vừa viết nhé ( Tịnh Mạc )

c

                                          I'm Sorry I Lied !

Jenny was so happy about the house they had found.
For once in her life that was on the right side of town.
She unpacked her things with such great ease.
As she watched her new curtains blow in the breeze.

How wonderful it was to have her own room.
School would be starting, she would have friends over soon.
There will be sleep-overs, and parties. She was so happy.
It's just the way she wanted her life to be.
On the first day of school, everything went great.
She made new friends and even got a date!
She thought, "I want to be popular and I'm going to be,
because I just got a date with the star of the team!"
To be known in this school you had to have a clout,
and dating this guy would sure help her out.

There was only one problem stopping her fate.
Her parents had said she was too young to date.
"Well I just won't tell them the entire truth.
They won't know the difference. What's there to lose?"

Jenny asked to stay with her friends that night.
Her parents frowned but said, "All right."
Excited, she got ready for the big event.
But as she rushed around like she had no sense,
she began to feel guilty about all the lies,
but what's a pizza, a party, and a moonlight ride?
Well the pizza was good, and the party was great,
and the moonlight ride would have to wait,
for Jeff was half drunk by this time.


But he kissed her and said that he was just fine.
Then the room filled with smoked and Jeff took a puff.
Jenny couldn't believe he was smoking that stuff.
Now Jeff was ready to ride to the point,
but only after he'd smoked another joint.
They jumped in the car for the moonlight ride,
not thinking that he was too drunk to drive.
They finally made it to the point at last,
and Jeff started trying to make a pass.
A pass is not what Jenny wanted at all
(and by a pass, I don't mean playing football.)
"Perhaps my parents were right. Maybe I am too young.
Boy, how could I ever, ever be so dumb?"
With all of her might, she pushed Jeff away,
"Please take me home, I don't want to stay."
Jeff cranked up the engine and floored the gas.
In a matter of seconds they were going too fast.
As Jeff drove on in a fit of wild anger,
Jenny knew that her life was in danger.
She begged and pleaded for him to slow down,
but he just got faster as they neared the town.
"Just let me get home! I'll confess that I lied.
I really went out for a moonlight ride."
Then all of a sudden, she saw a big flash.
"Oh God, Please help us! We're going to crash!"
She doesn't remember the force of impact.
Just that everything all of a sudden went black.
She felt someone remove her from the twisted rubble,
and heard, "Call an ambulance! These kids are in trouble!"
Voices she heard, a few words at best.
But she knew there were two cars involved in the wreck.
Then wondered to herself if Jeff was all right,
and if the people in the other car was alive.
She awoke in the hospital to faces so sad.
"You've been in a wreck and it looks pretty bad."
These voices echoed inside her head,
as they gently told her that Jeff was dead.
They said "Jenny, we've done all we can do.
But it looks as if we'll lose you too."
"But the people in the other car?" Jenny cried.
"We're sorry, Jenny, they also died."
Jenny prayed, "God, forgive me for what I've done.
I only wanted to have just one night of fun."
"Tell those people's family, I've made their lives dim,
and wish I could return their families to them."
"Tell Mom and Dad I'm sorry I lied,
and that it's my fault so many have died.
Oh, nurse, won't you please tell them that for me?"
The nurse just stood there. She never agreed.
But took Jenny's hand with tears in her eyes.
And a few moments later Jenny died.
A man asked the nurse, "Why didn't you do your best to bid that girl her one last request?"
She looked at the man with eyes so sad.
"Because the people in the other car were her mom and dad"
.

Xin lỗi vì con đã nói dối

Jenny vừa chuyển đến một thị trấn. Cô rất hạnh phúc về ngôi nhà mà cha mẹ đã tìm mua cho cô. Kéo chiếc rèm cửa mới, một làn gió thoảng qua khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt xinh xắn và như đang đùa nghịch mấy lọn tóc của cô.
Jenny cảm thấy vô cùng tuyệt vời khi được ở một mình. Trường học sẽ bắt đầu sớm và cô sẽ có nhiều bạn bè mới cùng những bữa tiệc hấp dẫn, cô được sống với cuộc sống của chính mình và làm những gì mình muốn.

Ngày đầu tiên đến trường, mọi thứ đều rất hoàn hảo. Cô nhanh chóng kết bạn với mọi người và thậm chí còn có một buổi hẹn hò nữa. Jenny đã nghĩ: “Mình muốn được mọi người biết đến và mình sẽ đi vì mình chỉ có một ngày hẹn hò với anh chàng ngôi sao của trường”. 

Để được nổi tiếng ở trường này, cô phải trông thật hấp dẫn và hẹn hò với một chàng trai. Nhưng có một vấn đề duy nhất đó là bố mẹ cô nói rằng cô còn quá trẻ để hẹn hò. Jenny lại nhủ thầm: “Mình sẽ không nói cho bố mẹ biết toàn bộ sự thật, có gì để mất đâu nào”.

Jenny xin phép bố mẹ cho cô ở cùng với mấy cô bạn một đêm. Bố mẹ cô cau mày nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Jenny đã chuẩn bị sẵn sàng cho một bữa tiệc lớn đầy thú vị nhưng cô bắt đầu cảm thấy có lỗi vì đã nói dối. Cô an ủi bản thân rằng cô sẽ vui vẻ bên chiếc bánh pizza, bữa tiệc và ánh trăng lãng mạn. Thế rồi bữa tiệc lung linh dưới ánh trăng đã diễn ra rất tuyệt và cậu bạn trai Jeff của cô cũng bắt đầu ngà ngà say. Tuy say nhưng Jeff đã hôn cô và nói rằng anh ta rất ổn. Căn phòng bắt đầu đầy mùi thuốc lá nhưng Jeff vẫn tiếp tục đốt thuốc và Jenny không thể tin được rằng anh chàng bảnh bao này lại nghiện thuốc nặng như vậy.

Sau đó cả hai lên ô tô, không hề cân nhắc rằng Jeff đã quá say. Rồi Jeff nhào tới ôm hôn cô và muốn đẩy mọi chuyện đi xa hơn. Jenny thầm nghĩ có lẽ bố mẹ đã đúng, mình còn quá trẻ để hẹn hò. Cô lấy hết sức bình sinh vùng thoát ra khỏi người Jeff, đẩy anh ta ra xa và nói: “Đưa tôi về nhà, tôi không muốn ở lại đây”.
Bị từ chối Jeff nhấn bàn đạp ga và lái xe với tốc độ kinh hoàng trong cơn giận dữ và tình trạng say mèm, Jenny biết rằng cuộc sống của cô đang gặp nguy hiểm. Cô cầu xin anh ta đi chậm lại nhưng anh ta lại càng nhấn ga đi nhanh hơn về gần thị trấn. Jenny vừa van lơn vừa cầu nguyện rằng hãy cho con về nhà an toàn, con sẽ thú nhận rằng con đã nói dối và sẽ không lặp lại chuyện này một lần nữa.

Bất ngờ, cô nhìn thấy một ánh đèn chói lòa. “Chúng ta sắp bị đâm”, cô thét lên với Jeff. Sau đó cô không biết gì nữa, mọi thứ đột ngột trở nên đen ngòm. 

Trong cơn mơ hồ, Jenny cảm nhận hình như có ai đó đang kéo người cô ra khỏi đống đổ nát và hét thất thanh: “Gọi xe cứu thương mau, những đứa trẻ này đang nguy kịch”. Cô chỉ nghe loáng vài từ nhưng cô biết rằng hai chiếc xe ô tô đã va chạm vào nhau rất mạnh.
Tỉnh dậy cô cảm thấy mọi thứ trong cơ thể dường như sụp đổ nhưng vẫn hi vọng rằng Jeff và những người khác trong chiếc xe kia đều ổn cả.

Bác sĩ nói rằng họ không thể cứu được cô, đối diện với sự thật này thật tồi tệ. Họ cũng thông báo rằng Jeff đã chết. 

- “Thế còn những người chúng tôi đã đâm phải?”. Jenny hỏi.
“Chúng tôi rất lấy làm tiếc, Jenny. Họ cũng đã không qua khỏi”.

Jenny bật khóc và chỉ biết cầu nguyện: “Xin chúa hãy tha thứ cho việc con đã làm. Con chỉ muốn có một bữa tiệc vui vẻ mà thôi. Hãy nói với gia đình những người bị tai nạn rằng con thực sự xin lỗi. Con ước thời gian có thể quay lại để những người đó được an toàn trở về bên gia đình của họ. Hãy nói với bố mẹ con rằng con thực sự xin lỗi vì con đã nói dối họ. Đó là lỗi của con về vụ tai nạn và những người đã phải chết vì nó”.

Ngước nhìn bà y tá già, Jenny tuyệt vọng nói: “Cô có thể nói giúp cháu nói lời xin lỗi đó đến bố mẹ cháu được không?”.

Bà y tá già đứng im lìm, bà không nhận lời mà chỉ giữ chặt lấy tay Jenny, nước mắt cứ thế trào ra trên gương mặt bà. Một vài giây sau, Jenny qua đời.

Một người đàn ông liền hỏi bà y tá: “Tại sao bà không nhận lời với nguyện vọng cuối cùng của cô bé?”.

Bà y tá ngước nhìn người đàn ông với vẻ mặt buồn bã: “Bởi vì những người trong xe ô tô kia chính là bố mẹ cô ấy”.
Minh Anh
Theo LFD

Tuệ Đức Hải Đăng
Tuệ Đức Hải Đăng
Bút Hiệu : Tịnh Mạc
Bút Hiệu : Tịnh Mạc

Tổng số bài gửi : 425
Join date : 05/08/2011
Đến từ : SA MẠC

http://viethaidao.tk

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết