Cái đáng sợ của con người ( II )
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Cái đáng sợ của con người ( II )
Cái đáng sợ của con người
Là khi không còn biết sợ
Sự tử sinh
Là khi mặc kệ kẻ vô tình
Lòng chẳng chút buồn đau,hận oán...
Là khi nhìn quanh một mình không kẻ thù người bạn...
Ân chẳng thiết đền, oán thả nước dòng trôi
Hình như muôn sự trên đời
Vô nghĩa
Ngẩng đầu là Thiên, cúi đầu là Địa
Dửng dưng
Dẫu biết rằng Đông rồi qua, sẽ rồi Xuân
Mưa dần tạnh, nắng dần lên
Ừ đấy !
Gặp ai quen giữa đường.. Ngó lơ
Mặc họ đưa tay vẫy
Cửa nhà không trông người gõ, điện thoại chẳng muốn chuông reo
Thư án mốc meo
Giấy vàng mực úa
Để rồi như là nấm mộ
Mà chẳng phải ở nghĩa trang
Nhưng cũng đợi thời gian
Xanh thêm rồi tàn đi bao lần cỏ phủ
Dù can hay bất can kỷ sự
Cũng mặc nhiên mạc khả đương đầu (*)
Cái đáng sợ mà có biết sợ đâu
Khi ấy mới đúng là đáng sợ.
Tịnh Mạc
Là khi không còn biết sợ
Sự tử sinh
Là khi mặc kệ kẻ vô tình
Lòng chẳng chút buồn đau,hận oán...
Là khi nhìn quanh một mình không kẻ thù người bạn...
Ân chẳng thiết đền, oán thả nước dòng trôi
Hình như muôn sự trên đời
Vô nghĩa
Ngẩng đầu là Thiên, cúi đầu là Địa
Dửng dưng
Dẫu biết rằng Đông rồi qua, sẽ rồi Xuân
Mưa dần tạnh, nắng dần lên
Ừ đấy !
Gặp ai quen giữa đường.. Ngó lơ
Mặc họ đưa tay vẫy
Cửa nhà không trông người gõ, điện thoại chẳng muốn chuông reo
Thư án mốc meo
Giấy vàng mực úa
Để rồi như là nấm mộ
Mà chẳng phải ở nghĩa trang
Nhưng cũng đợi thời gian
Xanh thêm rồi tàn đi bao lần cỏ phủ
Dù can hay bất can kỷ sự
Cũng mặc nhiên mạc khả đương đầu (*)
Cái đáng sợ mà có biết sợ đâu
Khi ấy mới đúng là đáng sợ.
Tịnh Mạc
Similar topics
» Cái đáng sợ của con người
» Cái đáng sợ của con người ( II )
» Cái đáng sợ của con người (II)
» Người xưa (II)
» Hải Đăng
» Cái đáng sợ của con người ( II )
» Cái đáng sợ của con người (II)
» Người xưa (II)
» Hải Đăng
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|